Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

The Price of Pleasure - Kresley Cole | Dịch: Pomps, 265 Trang

http://www.thuvienso.info Tựa đề của tiểu thuyết này bắt đầu từ câu: Would her heart pay the Price of Pleasure. Câu chuyện nói về Victoria, một cô gái trẻ lạc trên hoang đảo gần mười năm, và Grant, thuyền trưởng đội tìm kiếm do ông của Victoria cử đi. Grant là một người đàn ông can đảm và nghiêm nghị, nhưng anh còn lạnh lùng quá mức, trong khi Victoria lại quá hoang dại, tự do và luôn hừng hực xúc cảm. Liệu những gì xảy ra giữa họ là tình yêu hay chỉ có ham muốn đơn thuần. Liệu sự kìm nén của anh có bị bẻ gẫy, liệu trái tim cô có sẵn sàng trả giá cho sự đam mê...
Trích “Nhật ký của Victoria Anne Dearbourne, 1850 Tháng Một 17 Hôm nay là ngày thứ ba chúng tôi ở đây. Mẹ, Cô Scott và tôi sống sót sau vụ đắm của con tàu Serendipity và trôi dạt trên con thuyền cứu sinh thủng đến một hòn đảo hoang đâu đó ở phía nam Châu Đại Dương. Gió ngưng hàng tuần liền và chúng tôi đã không thoát được mùa mưa bão đang đến. Mẹ bảo giống như chúng ta bị giữ chặt tại chỗ chờ cơn bão tới. Khi những tấm gỗ bắt đầu gãy, bọn thủy thủ chạy nháo nhác – như lũ chuột, tất cả bọn chúng – để rời tàu và bỏ rơi chúng tôi. Một tên va vào Mẹ - và hắn còn chẳng thèm do dự khi bà ngã xuống chiếc thuyền cứu sinh từ độ cao boong tàu. Lưng bà gãy và tay bà cũng vụn luôn. Nhưng bà mạnh mẽ, và tôi đã tin là nếu chúng tôi có thể tìm thấy sự giúp đỡ, bà sẽ hồi phục. Chúng tôi chưa tìm thấy Ba. Tôi nhìn lên qua làn mưa và bọt nước và thấy ông đứng trên boong, ôm một đứa bé trong tay. Tia chớp tiếp theo nứt ra, và boong tàu đã biến mất. Liệu có sai trái không nếu tôi ước rằng ông đã bỏ những đứa bé đang kêu gào ở phía dưới lại và thoát đi? Bọn thủy thủ hèn hạ đã lám thế. Và tôi có ước gì thì cũng vậy thôi – ông không bao giờ bỏ rơi chúng. Sáng nay chúng tôi nhận được sự tiếp tế trời cho từ biển cả. Mẹ thì thầm với tôi rằng chính bàn tay của số phận đã mang đến cho chúng tôi những mòn quà này, mặc dù Cô Scott bảo đấy chỉ là do dòng nước rút – chính dòng nước đưa chúng tôi tới đây (Mẹ bảo dù cô Scott mới chỉ hai mươi mấy, nhưng cô ấy rất tháo vát từng trải, và thế là tôi không biết nên tin theo ai nữa). Cô Scott và tôi lôi lên bờ mấy cái rương, một thùng nước rất cần thiết, một mái chèo, và một số thứ khác. Trong số các cái rương, chúng tôi tìm thấy cái hòm của thuyền trưởng, bên trong là một cuốn ghi chép trống và một lọ mực. Cô Scott bảo tôi ghi chép thời gian chúng tôi ở đây. Có thể cô ấy tin rằng nếu tôi bận bịu,  tôi sẽ không nhìn thấy sự bất hạnh đang trùm lên chúng tôi. Nhưng tôi đã thấy, và cả khi tôi vừa chăm sóc cho Mẹ và viết, tôi vẫn thấy hai cái xác dạt vào cùng với các chiến lợi phẩm của chúng tôi. Biển cả đã làm những điều tệ hại, rất tệ đối với họ. Tôi biết cô Scott đã kéo họ đến bìa rừng và chôn họ, bởi vì tôi thấy các dấu vết trên cát, và tay cô phồng giộp bởi cái mái chèo. Cô Scott mới chỉ ở với chúng tôi một thời gian ngắn, nhưng tôi biết cô ấy muốn tránh cho chúng tôi khỏi những điều khắc nghiệt. Nhưng tôi hy vọng cô ấy nói cho tôi biết có phải một trong những người chết kia là Ba….”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét