Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Dấu Hiệu Bộ Tứ - Arthur Conan Doyle | Dịch: Vũ Ngọc, 312 Trang

vvChương 1: Phép diễn dịch là một khoa học;
Chương 2: Trình bày nội vụ;
Chương 3: Đi tìm một giải đáp;
Chương 4: Câu chuyện của người hói đầu;
Chương 5: Tấm thảm kịch ở biệt trang Pondicherry;
Chương 6: Sherlock Holmes bắt đầu diễn giảng;
Chương 7: Câu chuyện chiếc thùng tô-nô;
Chương 8: Nghĩa binh ở phố Baker;
Chương 9: Sợi dây xích đứt;
Chương 10: Hết đời tên dân đảo;
Chương 11: Kho báu Arga;
Chương 12: Cuộc đời kỳ lạ của Jonathan Small.
Shelock Holmes lấy cái chai ở góc lò sưởi rồi rút
ống tiêm ra khỏi bao da. Những ngón tay dài, xanh, gân guốc chuẩn bị kim tiêm trước khi xắn tay áo trái lên. Trong một thoáng, ánh nhìn tư lự của anh dừng trên mạng tĩnh mạch ở cẳng tay lỗ chỗ vô số vết tiêm. Anh nhấn kim một cách chính xác, đẩy chất nước, rồi ngồi gọn gàng vào chiếc ghế bành bọc nhung, thở một hơi dài sảng khoái. Từ nhiều tháng nay, tôi đã chứng kiến cảnh này tái diễn mỗi ngày ba lần, nhưng tôi vẫn không làm quen được với nó. Ngược lại càng ngày tôi càng thấy khó chịu thêm, và cả trong giấc ngủ, đêm đêm, lương tâm trách tôi sao không có can đảm để phản đối chuyện này. Đã bao nhiêu bận rồi tôi tự nguyện phải làm sao cho tâm hồn mình được thanh thản và nói ra những gì cần nói. Nhưng thái độ uể oải và dè dặt của bạn tôi không cho phép tôi tọc mạch như thế được. Những thiên tư đặc biệt và những phẩm chất khác thường của anh mà tôi đã biết rõ khiến tôi phải kiêng nể. Làm trái ý anh, tôi cảm thấy thật rụt rè và vụng về biết bao. Ấy thế mà, chiều hôm đó, tôi không thể dằn được nữa. Phải chăng đó là do chất men của món rượu chúng tôi đã uống vào bữa ăn trưa? Hay là vì cái cung cách khiêu khích của anh làm tôi cũng giận anh hơn? Dẫu sao, tôi cũng phải lên tiếng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét