Có  người cho rằng Tịnh Độ Giáo thuộc về hành môn không phải lý môn, nghĩa  là Đức Thích Ca chỉ trần thuật cảnh Cực Lạc, rồi khuyên người niệm Phật  để cầu sanh, không thiệp đến phần lý thuyết. Nhưng thật ra, lý để đi đến  hành, trong hành tức đã có ẩn phần giáo lý. Vả lại pháp môn của Đức  Phật chia làm Không Tông, Hữu Tông, Hiển Giáo, Mật Giáo, tất cả đều  nương tựa và làm sáng tỏ cho nhau. Cho nên nếu nhận định rằng: không có  Duy Thức hay Thiền, thì Mật và Tịnh Độ thành ra thần quyền mê tín, hoặc  không có Tịnh Độ cùng Mật, tất Duy Thức và Thiền thành ra lý thuyết trệ  không, đều là biết qua các tông phái Phật Giáo bằng lối nhìn phiến diện.  Chẳng hạn như bên Thiền Tông, tuy chỉ dạy tham một câu thoại đầu, nhưng  trong ấy đã hàm ẩn vô biên đạo lý. Tịnh Độ Tông cũng thế, một câu niệm  Phật gồm cả Thiền, Giáo, Luật, Mật, nên cổ đức đã phán định pháp môn nầy  thuộc về đốn giáo. Và Ngẫu Ích Đại Sư, một vị đích truyền thuộc phái  Thiên Thai, cũng bảo: 'Một câu Phật hiệu nếu niệm cho thuần thục, thì ba  ngàn oai nghi tám muôn tế hạnh, bao nhiêu công án của Thiền Tông và đạo  lý cực tắc của Giáo môn đều ở trong đó.'
Để chứng minh câu niệm  Phật hàm đạo lý nhiệm mầu, và giải mối nghi cho những vị tìm hiểu cùng  hành trì về môn nầy, bút giả xin phiên dịch quyển Thập Nghi của ngài Trí  Giả, tập Hoặc Vấn của ngài Thiên Như, họp lại tạm lấy nhan đề là Tịnh  Độ Quyết Nghi Luận. Trong đây phần nhiều bàn giải những nghi vấn hơi  cao, đáng lẽ bút giả phải phụ thích thêm những nghi điểm thông thường về  Tịnh Độ, song vì tự thân kém sức khỏe lại Phật sự bận nhiều, nên xin  hẹn chờ dịp khác.
Nội dung quyển nầy trừ một vài điểm phụ giải có ghi  chú, ngoài ra toàn là những luận thích của bậc danh đức. Học giả có thể  đặt niềm tin tưởng nơi cổ huấn, mà mở đường vào Tịnh Độ Huyền Môn.
Liên Du Thích Thiền Tâm    
 
 
 
          
      
 
  
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét