Kiên uể oải leo lên cầu thang. Hai chân của anh, sau bốn giờ cày mút chỉ cà tha trong nhà hàng Tàu, hầu như không còn sức để lết lên tầng lầu 3 của chung cư. Cuộc sống của một người dân tị nạn như anh thật bận rộn và vất vả. Vừa đi học vừa đi làm, cái nào cũng mệt, cũng cực, khiến cho anh nhiều khi muốn bỏ học để đi làm cu li cho khỏe. Tuy nhiên anh biết làm cu li với lương hai đồng ba một giờ cũng không khoẻ, nhất là rửa chén cho nhà hàng.
Lết lên tới bực thang cuối cùng, anh dừng lại để nghỉ mệt xong đi dài dài theo hành lang. Đây là khu chung cư rẻ tiền do đó rất hổn tạp. Mỹ trắng, Mỹ đen, Mễ, Việt, Miên, Lào, Đại Hàn và một vài sắc dân khác sống chung đụng với nhau trong một chung cư tồi tàn và dơ dáy. Dừng lại nơi căn phòng mang số 136 anh mở cửa rồi lặng lẽ bước vào sau khi đóng ập lại cũng như cẩn thận gài chốt an toàn. Số 136 cộng lại thành bù. Nhiều người chê căn phòng mang số bù này nên không chịu mướn. Cả đám dân Á châu cũng tin dị đoan do đó căn phòng bị bỏ trống. Vì thế khi anh hỏi mướn thì thằng chủ người Nhật mừng hết lớn. Nó cho anh ở không lấy tiền tháng đầu, ngoài ra còn bớt 20 đồng mỗi tháng. Không tin dị đoan lại được bớt tiền nên anh vui vẻ dọn vào ngay tức khắc vì sợ có người khác xí chỗ trước.
Căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp và sạch sẽ. Thật ra anh không có nhiều đồ đạc để bày biện. Chiếc giường một người ngủ nơi góc. Nhà bếp hẹp chỉ đủ chỗ cho một cái bàn hai người ngồi và tủ lạnh nhỏ trong góc. Bếp sạch trơn vì anh ăn ở trường và nhà hàng nhiều hơn ăn ở nhà, mà ăn ở nhà cũng chỉ nấu nước pha cà phê hay nấu mì gói. Máy truyền hình trắng đen nằm đối điện với giường ngủ. Nó là món quà của người bảo trợ cho khi anh dọn ra riêng để đi học. Quẳng đôi giày ba ta vào gầm giường anh buông mình xuống tấm nệm cũ kỹ bốc mùi hăng hăng. Anh không nhớ bao lâu rồi mình chưa thay tấm trải giường và giặt cái mền cũ mua ở Goodwill.
- Có lẽ hơn một năm rồi...
Kiên lẩm bẩm trong lúc đưa chiếc mền lên mũi ngửi. Nhăn nhăn mặt vì cái mùi là lạ nhưng anh lắc đầu nhắm mắt lại lẩm bẩm nói với mình. Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện giặt mùng mền. Chuyện đó thủng thẳng làm cũng được. Mình đã không giặt một năm rồi thời thêm năm ba tuần lễ hay nửa năm nữa cũng đâu có hôi hám gì. Ngày xưa ở trong lính, mình đắp cái mền từ lúc mới lãnh cho tới khi rách hỏng có giặt giũ, thời bây giờ một năm chưa giặt có chết ai đâu. Ngày xưa... Hai tiếng nghe như xa thật xa, cũ thật cũ... Năm phút sau anh đã thở đều đều. Đột nhiên chuông điện thoại réo lên khiến cho anh giật mình mở mắt. Hơi cựa mình anh lẩm bẩm.
Lết lên tới bực thang cuối cùng, anh dừng lại để nghỉ mệt xong đi dài dài theo hành lang. Đây là khu chung cư rẻ tiền do đó rất hổn tạp. Mỹ trắng, Mỹ đen, Mễ, Việt, Miên, Lào, Đại Hàn và một vài sắc dân khác sống chung đụng với nhau trong một chung cư tồi tàn và dơ dáy. Dừng lại nơi căn phòng mang số 136 anh mở cửa rồi lặng lẽ bước vào sau khi đóng ập lại cũng như cẩn thận gài chốt an toàn. Số 136 cộng lại thành bù. Nhiều người chê căn phòng mang số bù này nên không chịu mướn. Cả đám dân Á châu cũng tin dị đoan do đó căn phòng bị bỏ trống. Vì thế khi anh hỏi mướn thì thằng chủ người Nhật mừng hết lớn. Nó cho anh ở không lấy tiền tháng đầu, ngoài ra còn bớt 20 đồng mỗi tháng. Không tin dị đoan lại được bớt tiền nên anh vui vẻ dọn vào ngay tức khắc vì sợ có người khác xí chỗ trước.
Căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp và sạch sẽ. Thật ra anh không có nhiều đồ đạc để bày biện. Chiếc giường một người ngủ nơi góc. Nhà bếp hẹp chỉ đủ chỗ cho một cái bàn hai người ngồi và tủ lạnh nhỏ trong góc. Bếp sạch trơn vì anh ăn ở trường và nhà hàng nhiều hơn ăn ở nhà, mà ăn ở nhà cũng chỉ nấu nước pha cà phê hay nấu mì gói. Máy truyền hình trắng đen nằm đối điện với giường ngủ. Nó là món quà của người bảo trợ cho khi anh dọn ra riêng để đi học. Quẳng đôi giày ba ta vào gầm giường anh buông mình xuống tấm nệm cũ kỹ bốc mùi hăng hăng. Anh không nhớ bao lâu rồi mình chưa thay tấm trải giường và giặt cái mền cũ mua ở Goodwill.
- Có lẽ hơn một năm rồi...
Kiên lẩm bẩm trong lúc đưa chiếc mền lên mũi ngửi. Nhăn nhăn mặt vì cái mùi là lạ nhưng anh lắc đầu nhắm mắt lại lẩm bẩm nói với mình. Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện giặt mùng mền. Chuyện đó thủng thẳng làm cũng được. Mình đã không giặt một năm rồi thời thêm năm ba tuần lễ hay nửa năm nữa cũng đâu có hôi hám gì. Ngày xưa ở trong lính, mình đắp cái mền từ lúc mới lãnh cho tới khi rách hỏng có giặt giũ, thời bây giờ một năm chưa giặt có chết ai đâu. Ngày xưa... Hai tiếng nghe như xa thật xa, cũ thật cũ... Năm phút sau anh đã thở đều đều. Đột nhiên chuông điện thoại réo lên khiến cho anh giật mình mở mắt. Hơi cựa mình anh lẩm bẩm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét