Thường những ngày chủ nhật, không lao động, hay các buổi rảnh, tôi và anh Đức cũng giáo viên của trường, rủ vài người bạn, làm xị rượu với dĩa dưa chua, nói với nhau đủ chuyện, trên trời, dưới đất, thời sự đông tây. Lúc đó ít có nhà có ti-vi, tôi nhớ trong xóm có cái ti-vi trắng đen, thường mỗi đêm khu tập thể rủ nhau đến xem, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, nhất là những khi có phim hay, chủ nhà hào phóng mở cửa lớn, người ngồi, đứng lớp trong lớp ngoài.
Để có củi chụm, tháng hai lần rủ nhau vào Long Mỹ chặt củi, nhiều lần ngang qua Phú Tài, ghé vào nhà các anh dạy trong đó cùng nhau lai rai tới chiều, sau đó mỗi anh cho một ít củi, hai đứa chia nhau chở về. Cuộc sống bấy giờ là những góp nhặt, như sự góp nhặt của những buổi ngồi sửa khóa.
- Chú ơi làm dùm tôi hai chìa.
- Tí nữa ra lấy.
- Chú ơi, sửa cho tôi ổ khóa này, và làm cho hai chìa.
- Ồ, đây là ổ khóa Mỹ, sét quá!
- Hôm qua mua của mấy đứa đào sắt vụn.
- Sáng mốt đến lấy.
- Chú ơi, cho tôi lấy ổ khóa khi nãy.
- Ba đồng.
- Thấy chú quen quen.
- Tạng tôi giống nhiều người.
- Ôi, thầy Hoàng! Em là Vân, học lớp 11A2 thầy hướng dẫn.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn, cô gái khoảng 23, khá xinh, hơi nhớ nhớ.
- Cô học ở . . .
- Em học ở Đào Duy Từ, năm 74, thầy làm giáo sư hướng dẫn.
- À, Vân. Em phụ trách văn nghệ lớp?
- Thầy còn dạy không?
-Thầy dạy ở trường Phước Vân, nay chủ nhật đi sửa khóa, làm thêm để cải thiện đấy mà!
- Bây giờ cô làm gì?
- Em cũng đi dạy, em dạy cấp I.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét