Câu chuyện bắt đầu khi Magaret bị hôn mê sau một tai nạn ô tô, kẻ tông phải bà đã bỏ trốn khỏi hiện trường. Trong khoảng thời gian bà nằm viện con gái bà là Rafaella, vô tình khám phá được bí mật về người cha phụ bạc đã bỏ rơi mẹ con cô hơn hai mươi năm về trước, Dominick Giovanni, một tên trùm mafia chuyên buôn bán vũ khí. Quyết tâm bắt ông ta trả giả về những đau đớn và nỗi ám ảnh mà mẹ cô phải gánh chịu, Rafaella đã đến hòn đảo Giovanna của cha cô để điều tra về những việc làm phi pháp của hắn. Tại đây cô vô tình gặp phải Marcus, cánh tay phải đắc lực của Dominick, lý trí buộc Rafaella phải rời xa hắn ta nhưng con tim cô ngay từ đầu đã không thể chống đỡ nổi sức hấp dẫn của Marcus...
"Trong THÔI THÚC, Catherine Coulter đã hòa trộn một cách tài tình cái cảm giác căng thẳng của sự lo sợ cái chết đang rình rập với nỗi ám ảnh của một mối tình lãng mạn, nó cuốn hút đọc giả vào một thế giới đầy yêu đương và thù hận, với nhiều cạm bẩy và đam mê."
Trích “ …. Boston, Massachusetts Toà soạn báo Diễn đàn ở Boston. Tháng 2 năm 1990. -Này hắn đã nói với cảnh sát là hắn làm thế vì họ đã cư xử với hắn như….Hắn nói ra sao nhỉ ? -Họ đã cư xử với hắn như cứt -Đúng rồi , như cứt. Mà hắn cũng là đồ cứt thôi. Nào, Al tiếp tục đi nào Al gõ gõ một bên mũi, ông đáp -Rafe này ko còn cách nào hơn. Tôi đánh hơi thấy có nhiều truyện đấy. Tôi muốn cô đến phòng giam nói chuyện với gã đó. Cô có tài về việc này lắm mà, phải ko nào ? Hả nhà phóng viên điều tra 25 tuổi ở Wallingfort Delaware ? Cô chỉ làm cho tờ báo của thành phố lớn có 2 năm mà đã nổi tiếng như cồn rồi, phải ko nào ? Lẽ nào cao đạo mà từ chối? Rafaella tảng lờ ko để ý đến mưu trước của ông ta, nàng nói -Giới truyền hình đã khai thác nhiều khía cạnh của chuyện này hơn cả tờ chủ nhật nữa đấy. Quá tởm rồi chỉ có việc khai thác thôi, rồi bây giờ lại bày trò giật gân nữa -Đúng thế giờ giới truyền hình cứ la làng lên các hiện tượng “loạn thần kinh” và nếu có vơ vét hết các trường hợp này khắp nước thì đủ chương trình cho một thời gian 50 năm đấy -Còn lâu hơn nữa chứ. Họ còn vơ cả vụ Lizzie Borden nữa. Này Al này, đây là một chuyện bẩn thỉu. Thàng này ko tin được. Tôi đã xem hắn lên tivi và đã đọc những gì hắn khai. Cảm động đấy nhưng rồi cũng chỉ có thế. Người ta khai thác quá nhiều rồi và tôi ko muốn động đến tí nào …”
"Trong THÔI THÚC, Catherine Coulter đã hòa trộn một cách tài tình cái cảm giác căng thẳng của sự lo sợ cái chết đang rình rập với nỗi ám ảnh của một mối tình lãng mạn, nó cuốn hút đọc giả vào một thế giới đầy yêu đương và thù hận, với nhiều cạm bẩy và đam mê."
Trích “ …. Boston, Massachusetts Toà soạn báo Diễn đàn ở Boston. Tháng 2 năm 1990. -Này hắn đã nói với cảnh sát là hắn làm thế vì họ đã cư xử với hắn như….Hắn nói ra sao nhỉ ? -Họ đã cư xử với hắn như cứt -Đúng rồi , như cứt. Mà hắn cũng là đồ cứt thôi. Nào, Al tiếp tục đi nào Al gõ gõ một bên mũi, ông đáp -Rafe này ko còn cách nào hơn. Tôi đánh hơi thấy có nhiều truyện đấy. Tôi muốn cô đến phòng giam nói chuyện với gã đó. Cô có tài về việc này lắm mà, phải ko nào ? Hả nhà phóng viên điều tra 25 tuổi ở Wallingfort Delaware ? Cô chỉ làm cho tờ báo của thành phố lớn có 2 năm mà đã nổi tiếng như cồn rồi, phải ko nào ? Lẽ nào cao đạo mà từ chối? Rafaella tảng lờ ko để ý đến mưu trước của ông ta, nàng nói -Giới truyền hình đã khai thác nhiều khía cạnh của chuyện này hơn cả tờ chủ nhật nữa đấy. Quá tởm rồi chỉ có việc khai thác thôi, rồi bây giờ lại bày trò giật gân nữa -Đúng thế giờ giới truyền hình cứ la làng lên các hiện tượng “loạn thần kinh” và nếu có vơ vét hết các trường hợp này khắp nước thì đủ chương trình cho một thời gian 50 năm đấy -Còn lâu hơn nữa chứ. Họ còn vơ cả vụ Lizzie Borden nữa. Này Al này, đây là một chuyện bẩn thỉu. Thàng này ko tin được. Tôi đã xem hắn lên tivi và đã đọc những gì hắn khai. Cảm động đấy nhưng rồi cũng chỉ có thế. Người ta khai thác quá nhiều rồi và tôi ko muốn động đến tí nào …”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét