Cảnh quan thiên nhiên trong “Bắt sấu rừng U Minh Hạ” là cảnh quan thiên nhiên thời khẩn hoang Nam bộ. Kể từ những bước chân đầu tiên của lưu dân miền Trung vào khai khẩn vùng đất hoang Nam bộ thì vùng đất này lúc bấy giờ còn hoang hóa, thiên nhiên còn lắm khắc nhiệt, thú dữ hoành hành:
Cà Mau khỉ khọt trên bưng,
Dưới sông sấu lội, trên rừng cọp um.
Hoặc:
Tới đây xứ sở lạ lùng,
Chim kêu cũng sợ, cá vùng cũng ghê.
Vẻ hoang vu của vùng đất Nam bộ còn được Châu Đạt Quan, một sứ thần của triều đình nhà Nguyên (Trung Quốc) ghi lại trong “Chân Lạp phong thổ ký” như sau: “Bắt đầu vào Chân Bồ (vùng biển Vũng Tàu ngày nay), gần hết cả vùng đều là bụi rậm của rừng thấp, những cửa rộng của con sông lớn chảy dài hàng trăm dặm, bóng mát um tùm của những gốc cổ thụ và cây mây dài tạo thành nhiều chỗ trú sum suê. Khắp nơi vang tiếng chim hót và tiếng thú kêu. Vào nửa đường trong sông (sông Cửu Long), thấy những cánh đồng hoang không một gốc cây. Xa nữa, tầm mắt chỉ thấy toàn cỏ cây đầy rẫy. Hàng trăm, hàng nghìn trâu rừng tụ họp từng bầy. Tiếp đó, nhiều con đường dốc đầy tre chạy dài hàng trăm dặm”. Chính vẻ hoang vu này đã là môi trường lí tưởng cho các loài thú dữ trú ngụ và hoành hành, như: cọp, sấu, muỗi mòng, rắn, rết… Hơn nữa, cuộc sống của con người ở đây chủ yếu dựa vào nguồn lợi của núi rừng và nguồn lợi từ các dòng sông, mà lên rừng thì đầy cọp, xuống sông thì sấu nằm chi chít, nên cuộc sống của con người lúc bấy giờ rất mong manh: “Sấu ở giữa rừng nhiều như trái mù u chín rụng!
So sánh như vậy không phải là quá đáng! Dân làng xúm nhau lên rừng để nhìn tận nơi. Cái ao lớn ước chừng một công đất, bên bờ, dưới nước, toàn là lau sậy, dây cóc kèn. Sấu nổi lên, chen vào bức tranh màu xám ấy những vệt đen chi chít: con thì nằm dài như chiếc xuồng lường, con thì dùng hai chân trước mà vạch sậy, ngóng mỏ xéo lên trời như họng súng thần công, đại bác”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét