Oanh bảo với tôi quê cô ở Diễn Châu. Tôi hỏi Diễn Châu ở đâu. Oanh tròn xoe mắt. Trong đôi mắt có sóng biển, những thúng lạc thúng vừng mẩy mình thu hái từ đồng màu, những câu ca trù, những làn điệu tuồng. Vậy thì, Diễn Châu ở trong mắt Oanh.
Ngày tôi gặp Oanh ở nhà chị tôi, cô chưa có chồng.
Sài Gòn vẫn vậy, không lúc nào không sẵn sàng dang tay đón nhận mọi người, mọi thân phận. Thành phố chưa từng từ chối một ai. Người ta có thể bỏ Sài Gòn chứ Sài Gòn không một lần từ bỏ bất cứ người nào.
Có điều lạ, Sài Gòn đồng nhất rất nhanh mọi tầng lớp người đến với nó, dung nạp tất cả các hành vi, như thể các hành vi lắm khi khác thường ấy là một phần không thể thiếu, một phần làm nên Sài Gòn.
Người thất cơ lỡ vận khốn khó không chốn nương thân lập tức có người cho thuê chiếu ngủ qua đêm dưới một mái hiên, và giấc ngủ mặc nhiên được Sài Gòn chấp nhận, ngon lành như đang ngủ trên giường, không ai để ý không ai xua đuổi. Chỉ một chuyện này thôi, đã thấy Sài Gòn không giống Hà Nội, dân ít hơn, người vãng lai cũng ít hơn, nhưng - nói theo cách ông bà - giống như cơm trộn cháo. Người ta bảo Hà Nội đang bị nông thôn hóa dần dần, một nhận xét đáng suy ngẫm. Mùa thu vừa qua, đúng dịp đại lễ nghìn năm, không khí như giỗ làng, xác xơ những chiếc lá rụng.
Ngày tôi gặp Oanh ở nhà chị tôi, cô chưa có chồng.
Sài Gòn vẫn vậy, không lúc nào không sẵn sàng dang tay đón nhận mọi người, mọi thân phận. Thành phố chưa từng từ chối một ai. Người ta có thể bỏ Sài Gòn chứ Sài Gòn không một lần từ bỏ bất cứ người nào.
Có điều lạ, Sài Gòn đồng nhất rất nhanh mọi tầng lớp người đến với nó, dung nạp tất cả các hành vi, như thể các hành vi lắm khi khác thường ấy là một phần không thể thiếu, một phần làm nên Sài Gòn.
Người thất cơ lỡ vận khốn khó không chốn nương thân lập tức có người cho thuê chiếu ngủ qua đêm dưới một mái hiên, và giấc ngủ mặc nhiên được Sài Gòn chấp nhận, ngon lành như đang ngủ trên giường, không ai để ý không ai xua đuổi. Chỉ một chuyện này thôi, đã thấy Sài Gòn không giống Hà Nội, dân ít hơn, người vãng lai cũng ít hơn, nhưng - nói theo cách ông bà - giống như cơm trộn cháo. Người ta bảo Hà Nội đang bị nông thôn hóa dần dần, một nhận xét đáng suy ngẫm. Mùa thu vừa qua, đúng dịp đại lễ nghìn năm, không khí như giỗ làng, xác xơ những chiếc lá rụng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét