Cúp điện. Căn phòng thiếu cửa sổ , thiếu luôn ánh sáng cần thiết . Mẹ kiếp ! - Người đàn ông văng tục , tay ném tập hồ sơ xuống bàn , đứng dậy và ngẩn ra :
- Cô tìm ai ?
Cô gái tự bao giờ không rõ đã đứng cách bàn làm việc người đàn ông hai ba bước chân , im lìm chờ đợi . Nghe tiếng hỏi , cô hé môi nói điều chả ăn nhập gì với câu hỏi :
- Thưa ông , tôi tên Linh Mộc Vĩnh Thủy.
- Gì? Người đàn ông trố mắt , cùng lúc điện sáng . Cả hai nhìn rõ nhau không còn tranh tối tranh sáng. Cô gái ngoài tuổi hai lăm , tóc dài tự nhiên , mặt không son phấn , trang phục toàn màu trắng giản dị. Ở cô gái , chả có gì gây ấn tượng , ngoài vẻ mong manh với nét mặt trầm lặng đến lạ lùng.
Người đàn ông ngoài ba lăm , tóc hớt cao , quần áo thẳng nếp , khá điển trai nhờ nước da trắng trẻo và đôi mắt mí to rợp dưới hàng mi dày. Anh ta bước khỏi bàn làm việc , tới gần cô gái , nhìn chăm cô khá táo tợn đưa tay vuốt tóc , lẩm bẩm :
- Linh Mộc Vĩnh Thủy ? Nghĩa là gì ấy nhỉ?
- Nghĩa là cây thiêng sống mãi nhờ vào nước .
Giọng cô gaí hoàn toàn không một chút diễn cảm , không cung bậc , đều đều vừa đủ lọt tai người nghe. Người đàn ông nghệch mặt . Quái quỷ ! mình gặp chuyện gì ấy nhỉ ? Cô ta nói tiếng Việt Nam , mang cái họ Nhật Bản , chắc mười mươi là thế , và giải thích cặn kẽ tên mình bằng từ Hán của người Trung Hoa . Khẽ lắc đầu , người đàn ông như không muốn bận tâm tới , chỉ hỏi :
- Thưa cô cần gì ?
Cô gái chìa bì thư lấy ra từ ví nhỏ mang trên vai . Người đàn ông mở ra đọc lướt : " Điều đồng chí linh Mộc Vĩnh Thủy đến ban di dời và xây dựng , thuộc công trình 5 Bộ xây dựng ". Đến bây giờ người đàn ông vẫn không hiểu , bởi anh ta không thiếu người , không hề xin trên điều động nhân sự , nhất là với một cô gái nhỏ nhắn , mong manh thế này để làm gì ấy nhỉ ? Đơn vị anh toàn đất đá , sắt thép và không cần bất cứ trang trí nào . Điều anh ta cần là hiệu quả và công việc .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét