- Chào anh Chiến, lâu lắm mới được gặp lại anh, Bình vui vẻ bắt tay bạn mình đang ngồi trầm ngâm ở một quán cóc bên đường.
- Mừng thấy lại anh. Lâu rồi chúng mình ít có dịp chén thù chén tạc với nhau như ngày xưa, nói chuyện việc đời, phê phán tự do choảng nhau tùy ý.
- Nhớ thời kỳ trước kia, bạn bè chúng ta lúc nào rảnh rang cũng đưa đề tài ra tranh luận, ai cũng bảo vệ cho đến cùng quan điểm của mình có lý, không ai chịu thua ai. Buồn cười nhất tên anh là Chiến nên luôn luôn ủng hộ ưu điểm chủ chiến và bênh vực khuyết điểm phe nầy. Tôi thì một lòng một dạ với hòa bình. Napoléon 1er đã chẳng nói: « Muốn có hòa bình phải chuẩn bị chiến tranh. ». Vậy là sự có mặt của người nầy tất có liên quan đến người kia, phiên anh rồi thì lại tới tôi và ngược lại. Phải có anh mới có tôi, không có tôi ai chẳng biết anh là ai.
- Ðiều khác nhau là anh tượng trưng như ân nhân, người cứu độ, tôi kẻ gây tội ác, anh là phúc thần sứ giả của an vui hạnh phúc tôi nhà độc tài đầu sỏ gây tai ương, lưới hái tử thần chết chóc xâm lăng. Quan niệm đó có hoàn toàn đúng không?
- Thật ra từ trước đến nay đó là hai biểu tượng đối nghịch, địch thủ không đội trời chung tượng trưng là Chim Ưng Bồ câu, mưu mô gian xảo như Tào Tháo và đại trượng phu Quan công,…Phạm vi hoạt động của chiến tranh bao trùm nhiều lảnh vực và với sự tiến bộ văn minh của thế giới lan dần mọi địa hạt khác như siêu nhiên, tôn giáo, văn hoá, tâm sinh lý, môi trường rồi kinh tế. Ðể gây cao trào toàn thế giới ta thấy có mặt bao ‘dòng tộc’ chính trị như Tư bản, Ðế quốc,Cộng sản, thể chế Cộng hòa, Quân chủ, Dân chủ, xếp giai cấp hạng giàu nghèo kém mở mang. Rồi lại leo thang lên, mạnh ai nấy thi đua không ai nhường ai, khai thác khắp cùng đất núi rừng biển cả, sa mạc tuyết băng, thám hiểm không gian hành tinh tranh nhau tìm đất mới. Ðể bảo vệ hay đúng hơn để biểu dương lực lượng, dụng cụ vũ khí tối tân càng ngày càng cơ giới khoa học siêu vi hoàn hảo hiệu lực hơn, kẻ cả nước giàu hay nghèo.
- Không phải tôi bào chữa cho chiến tranh, nhưng mọi việc đều có hai mặt tích tiêu, ưu khuyết. Xét cho cùng chúng ta cũng không thể tự sinh, tự hiện hữu mà chỉ là sản phẩm trí óc của con người, được đặt tên rồi hà hơi vào biến thành hành động như từ tác phẩm văn chương chuyển thành bộ phim vậy thôi. Chúng ta cũng chỉ là con cờ mà các bộ chỉ uy đối thủ toàn là kỳ vương khi có thật, hạng tài tử, khi tự phong tự xưng tạm thời. Mục tiêu đạt được tất yếu là do bộ óc sáng kiến ý thức của người chủ chốt mạnh hay yếu chủ trương hòa hay chiến. Chỉ vì lòng tham lam ích kỷ quá khích, đố kỵ, tự tôn mới biến chiến tranh thành công cụ xâm lăng cướp bóc giết chết lẫn nhau. Thói thường con thú mới giết nhau vì miếng ăn, đói ăn còn con người siêu việt hơn, thật là nghịch lý, lại không bao giờ « thương người như thể thương thân » mà tìm cách mọi cách để tiêu diệt nhau thường vì dư ăn.
Thật ra trong vũ trụ luôn luôn có dòng luân lưu năng động bất tận thường xuyên trường kỳ ở mọi mặt hữu hay vô hình. Ðâu đâu cũng có nguồn chảy không ngừng, sinh hoạt kiến tạo và phá hủy, cuốn hút rục rịch nhúc nhích động đậy, cuộc chiến mất còn nầy xảy ra khi ta có cảm nhận được khi hoàn toàn không thấy. Trong đời sống con người cũng chẳng khác, muốn sinh tồn tất phải có sự tuần hoàn liên tục, cuộc vật lộn trên mọi mặt thường xuyên không ngừng nghỉ. Hết thở mới hết còn tranh đấu, chứ còn hấp hối vẫn cố ‘vật lộn với Tử thần’.Thế đó phải chăng là bản năng của mọi sinh vật để sống còn sao? « Terre, tu redeviendras terre », thuyết luân hồi nhân quả chẳng hạn là bằng chứng không những cuộc chiến chỉ có tính liên hoàn thành vòng lẩn quẩn triền miên mà còn không đứt đoạn như ta thường cho rằng chết là chấm dứt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét