Vừa leo lên con dốc, chiếc xe của Thiên Dung bỗng dưng khục khặc mấy tiếng rồi tắt dần.
Không lẽ hết xăng?
Thiên Dung nghiêng đầu nhìn vào đồng hồ xăng. Chiếc ki dạ quang nằm trên vạch màu xanh. Vậy là xăng vẫn còn trong bình.
Thử đề máy thêm mấy lần nữa nhưng chiếc xe vẫn trơ trơ, Thiên Dung vội nhảy ra khỏi xa.
Buổi trưa nắng cháy như lửa, nghiêng đầu ngó tới ngó lui một hồi cô thở hắt một cái với vẻ chán nản. Coi bộ tìm ra một quán sửa xe ở chỗ này cũng như nhào xuống biển kiếm một cây kim.
Đẩy chiếc xe lên dốc, Thiên Dung bỗng git mình vì một cậu bé bỗng từ bên kia đường băng sang gọi:
- Chị Ơi...
Thiên Dung dừng đẩy xe. Cô trố mắt nhìn cậu không chớp mắt. Cậu bé đâu chừn mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt sáng sủa thông minh.
- Xe chị hư à?
Thiên Dung gật đầu:
- Ừ... Có quán sửa xe nào gần đây không vậy em?
- Không... Nhưng em có thể giúp chị đấy.
Thiên Dung mừng khấp khởi:
- Sao?
Cậu bé mỉm cười:
- Chị có muốn sửa xe không?
Thiên Dung lắc đầu cười:
- Dĩ nhiên là không ai muốn vất vả đẩy chiếc xe như thế này cả, nhất là khi trời nắng chang chang như thế kia.
Cậu bé tuyên bố:
- Anh Hai của em biết sửa xe đó. Chắc chắn anh ấy không thể từ chối nếu chị cần sự giúp đỡ.
Thiên Dung tròn mắt:
- Thế anh của em cũng là thợ sửa xe hả?
Cậu bé cười thật tự nhiên:
- Không. Anh ấy là kỹ sư. Anh Hai của em biết sửa nhiều loại xe máy lắm. Nếu chị nhờ, chắc chắn anh Hai của em sẽ không bao giờ từ chối.
Thiên Dung kêu lên:
- Eo ơi, chị không dám đâu.
- Thế chị định... cõng chiếc xe này lên dốc sao?
Dù đang mệt nhưng Thiên Dung cũng bật cười. Cách nói chuyện của cậu bé không quen này kể ra cũng vui vui.
Cô hóm hỉnh:
- Chị không có cách nào khác hơn. Không hề có một chiếc xích lô hay tắc xi nào chạy qua đây cả. Không chừng lại phải... cõng nó thật đấy.
Cậu bé nhoẻn miệng cười:
- Đoạn đường này nhiều ổ gà nên mấy bác tài chê đó chị.
Thiên Dung nheo nheo mắt:
- Sao em rành quá vậy? Bộ nhà em ở gần đây hả?
Chỉ tay về ngôi nhà khuất sau lùm cây bên kia đường, cậu bé giọng vui vẻ:
- Đó là nhà của nội em. Em và anh Hai của em hiện đang sống với nội.
Thiên Dung mỉm cười xã giao:
- Chiếc sân trước nhà rộng quá há.
Cậu bé cười:
- Nhưng em không thể đá bóng trong chiếc sân ấy. Bà nội chi sợ em làm bể cửa kính.
Vui lây về tính hồn nhiên của cậu bé, Thiên Dung mỉm cười:
- Em tên gì?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét