Cả lớp ồn ào lên như chợ tan buổi họp khi Tâm “kều” trưởng lớp ù té chạy vào báo tin:
- Tất cả ra về trong ồn ào và... vô trật tự. Cô “Toán” bi... sổ mũi nhức đầu, không đến trình diện chị em mình để làm nghĩa vụ. Ý Tâm muốn nói giáo sư dạy toán bị Ốm không đến dạy được. Tâm dài dòng và phát ngôn như thế, đúng là loại ngôn ngữ con gái bọn Ly thường dùng. Oanh và Lý đang chúi mũi vào bài toán khó, cố tìm cách chứng mình để “chịu đòn” trong giờ cô Hải, nghe thế reo to nhất lớp:
- Ối giời. Nếu biết rằng “táng” khó như “vầy” em chẳng thèm chọn ban Bò. Theo Xê xướng hơn. Lý dụi hai tay vào mắt, làm bộ sụt sịt:
- Cô ơi cô, em nhớ cô, em thương cộ Sao cô chẳng “hèm” vô dạy tụi em mí. Tâm kều la làng:
- Thôi, tản hàng... cố gắng. Đường ra cổng có ai quên lối, báo cáo? Cả bọn con gái cười rúc rích. Quên thế quái nào được. Gì chứ nghỉ hai giờ cuối là cả một chương trình gồm toàn những tiết mục hấp dẫn. Quả nhiên tiếng gọi nhau ơi ới:
- Mai ơi, đi chợ Sàigòn không mi?
- Thôi em chã. Em vào Thảo Cầm Viên cợ Có tiếng cười nham nhở:
- Ủa, em có hẹn với người tình bên chuồng dã nhân đí hở? Mai càu nhàu:
- Ông “đinh” mày vẹo hàm bi giờ. Ông vô kiếm hoa đẹp về ép gửi cho nhỏ Hoàng ở Qui Nhơn. Nó viết thư xin tao...
- Vậy con Trâm, con Kiều? Tụi mày có mục gì vậy?
- Chúng ông về Tân Định. Ghé thăm thạch chè Hiển Khánh rồi vào chợ mua ít tai heo...
- Làm gì vậy?
- Ngâm dấm, gửi cho chàng. Cả lớp cười sùng sục. Có tiếng chửi:
- Khỉ già. Ăn với nói. Trâm đi một đường thơ ngây:
- Ủa, sao các chị chửi em. Em nói thiệt mà. Gửi cho chàng “dậu”. Bị lóng rầy chàng đóng ở chân cầu, nhậu đế với cóc với ổi không hè. Chàng rát cuống họng viết về than thở với em:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét