Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

[Audio Book] Chết Cho Tình Yêu - Lệ Hằng | Đọc: Yến Linh

http://www.thuvienso.info Tôi đăm đăm nhìn chàng, chàng trên bảng đen với phấn trắng và lời giảng trầm trầm lắng đọng, dáng nghiêng buồn và đôi mắt thật tình tứ thỉnh thoảng ngừng trên mắt tôi, cho tôi chớp mắt buồn rưng rưng. Dáng chàng cao, mái tóc vừa đủ dài cho mặt chàng đầy nét nghệ sĩ, cho tôi ngây ngất uống từng lời giảng. Chàng là giáo sư dạy cours Anh văn. Chàng mới ở Mỹ về, và cả lớp đã xôn xao lên vì được học Anh Văn với một giáo sư tốt nghiệp Harvard. Từ đó tôi vượt các bạn về môn Anh văn. Nhỏ Châu bây giờ chịu xuống hạng nhì. Tôi không bỏ xót một bài một chữ nào của chàng. Bở vì tôi yêu chàng. Tôi yêu chàng tha thiết, mối tình đầu nào không dại khờ, không si mê, nên nhìn tay chàng không đeo nhẫn, tôi vội quyết đoán chàng chưa có vợ, để đêm đêm mơ mộng, để chiều chiều nhớ thương chất đầy. Những giờ học với chàng đan đầy kỷ niệm bằng những cái nhìn thật lặng lẽ, thật thiết tha.
Chàng ở trước mặt tôi, nụ cười nhẹ nở, đôi mắt biết nói lời thầm. Tôi đăm đăm nhìn chàng, tôi yêu giọng chàng nói, tôi mê dáng chàng chậm rãi đi dọc theo lớp học, tôi run lên khi chàng đứng bên tôi, xem tôi chép bài, mùi thơm đàn ông ngai ngái tỏa ra từ lưng chàng, ôi ngất ngây, ôi mê đắm vô vàn, cho tôi run tay thuôn, run chữ lêu nghêu buồn trên giấy học trò. Tôi ngước mắt nhìn lên, bắt gặp cái nhìn lặng lẽ của chàng, đôi bờ mi rậm huyền bí khép nhẹ nhốt kín màu mắt xanh lơ của chàng, tôi run rẩy:
- Thưa...
- Gì Thu? Không hiểu bài hả?
Tôi lắc đầu, tôi muốn hỏi tại sao mãi hôm nay anh mới đeo nhẫn? Tại sao anh chở cô Hà như chở em ra xa lộ hôm nào? Nhưng tôi mím môi lại, tôi nghe hờn tủi ùa về, đầy trong trái tim. Anh có vợ rồi! Sao anh không nói với em, sao anh im lặng, bây giờ em yêu anh tha thiết mất rồi còn đâu. Bây giờ em không thể thôi không yêu anh. Bây giờ em buồn chết được vì tay anh đeo nhẫn, vì cô Hà chiều chiều dựa trên vai anh, vì môi anh đã ngàn lần chết trên môi cô Hà xinh đẹp và duyên dáng. Em biết chứ, cô ấy là vợ anh, còn em, em chỉ có quyền yêu thầm anh thôi...
Tôi ngước mặt dấu tiếng nấc trong cổ, không dám nhìn chàng, chàng thở dài nhè nhẹ rồi quay đi. Tôi gục mặt xõa tóc che niềm đau đớn.. Chàng đó, chiều nào tình cờ trú mưa trên quãng đường vắng, được chàng cho quá giang về nhà. Tôi đã dối chàng tôi bị đau bụng và đón mãi không có xe về, chàng đưa tôi ra xa lộ, nhà tôi ở làng đại học Thủ Đức. Tôi nũng nịu đòi chàng đậu xe bên lề đường, bắt chàng cho xe leo xuống cánh đồng mênh mông. Tôi nói: Thu kỳ lắm cơ anh, cứ đau đầu mà được ra đây hóng gió là khỏi liền. Chàng ngạc nhiên:
- Sao lúc nãy Thu bảo đau bụng cơ mà?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét