Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

Văn Học Việt Nam: Đâu Là Hạnh Phúc - Hoàng Kim, 148 Trang

http://www.thuvienso.info Ngừng xe trước căn biệt thự phủ đầy những cành hoa leo màu tím xinh đẹp, Quỳnh Giang chần chừ không muốn bấm chuông. Cô thật sự rất ngại khi phải bước vào căn nhà này, bởi vì ở nơi đây không có sự đón tiếp dành cho cô mà thay vào đó là sự lạnh lùng đến nản lòng.
Nhưng nhớ đến lời mẹ dặn, và nhất là nhớ đến những lời thư của Thường Quân từ xa gửi về, cô lại thấy mình có thêm can đảm . Thôi thì mặc kệ người ta đối xử với mình có không ra gì chăng nữa, nhưng chỉ cần Thường Quân vẫn một lòng một dạ với cô thì Quỳnh Giang lại thấy mình có đủ dũng khí để chấp nhận mọi sự thiệt thòi.
Hít vào một hơi thật sâu, Quỳnh Giang nhất định đưa tay bấm chuông. Đã nhất định là thế mà khi tiếng chuông vang lên lảnh lót, cô vẫn giật mình một cái.
Chờ đợi không lâu, Quỳnh Giang đã nghe tiếng cổng được mở lách cách, rồi vú Năm, người làm của nhà Thường Quân ló đầu ra. Trông thấy cô, vú Năm cười tươi:
- Là cô à, cô Giang? Vậy mà vú lại tưởng là khách nào đến chứ . Sao hôm nay cô đến muộn quá vậy ?
Sự vồn vã của vú Năm làm Quỳnh Giang thấy ấm lòng một chút . Hình như chỉ còn có bà là người duy nhất đón chào cô khi cô đến ngôi nhà này . Vừa dắt xe đi theo vú Năm, cô vừa vui vẻ trả lời:
- Tại hôm nay con phải họp Hội đồng vú ạ, vì thế mà con về hơi muộn.
Khoảng sân khá rộng làm vú Năm có thì giờ trò chuyện với Quỳnh Giang. Bà hỏi nhỏ:
- Cô Giang biết tin gì chưa?
Quỳnh Giang ngạc nhiên:
- Tin gì hở vú ?
Bà vú thấp giọng ra vẻ bí mật:
- Ngày mai cậu Quân về.
Quỳnh Giang gật đầu:
- Con biết rồi, cũng vì chuyện đó mà hôm nay con đến đây nè . Con muốn biết ngày mai bên này chuẩn bị đón anh Quân như thế nào ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét